lần đầu tiên phải nhập viện vì gãy xương, tôi đã đem lòng cảm mến cô điều dưỡng Natsu Tojo với nụ cười dịu dàng dễ mến. Những ca trực đêm, khi chỉ có hai người, là khoảng thời gian tôi mong chờ nhất vì có thể trò câu chuyện cùng cô ấy. Thế nhưng vào một đêm nọ, khi tôi ghé qua căn phòng điều dưỡng như thường lệ thì kvòng hông thấy cô đâu. Đang lo lắng đi tìm, tôi chợt nghe thấy tiếng nam nữ vọng ra từ một khu bệnh viện bỏ trống. Khi nhẹ nhàng nhìn vào tại phòng, tôi thật may chứng kiến một cảnh tượng kvòng hông thể ngờ đến… một người người đàn ông to tuổi trong bộ đồ trắng đang đè cô Natsu xuống chiếc giường và cô ấy thì cố kìm nén tiếng rên trong vô thức, hoàn toàn khác với hình ảnh thiên thần áo trắng tôi từng ngưỡng mộ…